Kim Cương, hẳn là đồ quý vào loại hạng nhất. Có, phải che giấu, kẻo mất. Quốc tế hay quốc nội cũng vậy.
Kim Cương, trung tâm thương mại quốc tế cũng thế. Trăm ông đi qua, nghìn bà đi lại, chỉ cho nhìn, cấm chộp.
Giương máy ảnh hay điện thoại lên, một bảo vệ nai nịt, đủ thứ mác mỏ trên người, cầm bộ đàm nhanh chóng áp sát, ngăn chộp chẹp.
Không tin được! Ở nơi quan trên trông xuống người trông vào, phơi bày đủ thứ thế này, sao lại cấm chộp? Cha bảo vệ này chắc điên hay thích oai?
Gã bảo vệ, nhoẻn bảo: cấm chộp. Và chỉ cho cái biển hiệu ở ngay chân thang máy, sát cổng vào...
Cái biển hiệu như thế này:
Nhòe vì chộp "trộm", và vừa đi thang máy vừa chộp.
Dưới biển này còn có một biển khác, dài dòng, có đầu đề chữ to: "Chú ý":
Hãi và vãi, hài vãi!
Hóa ra thế thật. Thương cho chú bảo vệ làm đúng phận sự.
Phải nhiệt liệt hoan nghênh Kim Cương, đã hết sức quyết liệt quán triệt tinh thần bảo vệ bí mật cấp... trung tâm.
Trăm người thấy, vạn người xem, kệ, xem cứ xem, mua cứ mua, cấm chộp cứ phải là kiên quyết cấm!
Và bí mật của Kim Cương là thế này (ảnh chộp "trộm"):
Nơi mua sắm, vui chơi, ngắm nghía. Đôi khi người ta tiện tạt chơi, thấy gì khoái, hứng thì mua.
Mùa cuối năm, tạt vào có khi chỉ cho vui, coi trang trí Noel, Năm mới thế nào... Coi thì coi, chộp cấm chộp.
Ông già Noel lơ lửng đong đưa trên trần, bên những chùm hoa giả
Đu góc cột nhà
Cấm thì thôi, ra.
Ngưỡng mộ trung tâm thương mại quốc tế, cấm chộp như tế sao.
Luật Kim Cương, lệ quốc tế?
Hạng nhất, đúng là hạng nhất! Cỡ Kim Cương, hẳn hơn vàng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét