Tăm là chính. Phải có tăm, món khoái khẩu. "Tăm chiên xù", răng cộ lởm khởm, nhậu không bao nhiêu, xỉa là chính, cho xù cái tăm.
Mồi màng chỉ một lát pho mai đóng gói. Công cụ là con dao, và quan trọng là tăm.
Chọc, chỉa, khỏi ngoáy, cứ thế tỉa mà vơi đầy chai, vơi đầy lòng mề.
Xả, khỏa thế thôi. Đêm, chỉ thêm một chút gân cho nó chân cứng đá cái gì cũng mềm.
Gân với guốc, lại phải chén "nước mắt quê hương" cho ấm lòng...
Gân, thế thôi, cũng như tăm thế thôi. Nhậu chỉ là một cách khỏi rối xì choét.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét