Câu ấy là của các cụ. Chả cúi trước cành nào, chỉ cành mai.Sao vậy?
Bao nhiêu hoa đẹp, nuột nào, bao nhiêu hoa thơm bư ớm lượn mà không cúi, không "bận", lại chỉ cúi trước cành mai?
Vì nó là loài hiên ngang. Bão tố, xô đẩy đến nghiêng ngả vẫn không chịu ngã.
Trơ trọi, khẳng khiu, cong queo vẫn reo cả trên núi đá. Chả đòi hỏi gì, vẫn dâng hoa cho đời.
Vàng, trắng cười ngạo nghễ. Tươi như hoa, không phù phiếm, điểm giữa lá khô cành khẳng.
Khẳng khiu, trầy trụa, ngả nghiêng bật gốc, vẫn là mình, nắng mưa dãi dầu.
Dễ gì ngàn đời đúc lại câu: Cúi đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét