Tỷ dụ như cái cụ này, tuổi trẻ mà tài cao, điêu luyện đủ ngón, cả ngón trỏ lẫn ngón út.
Chỉ với cái phèng phèng này, thay cả một dàn nhạc, giữ phách, giữ nhịp, giữ hồn của cả một bài, một buổi.
Gõ thôi, đủ kiểu, đập, nhấp, chọc, lướt, ngoáy, xoay, húc, khỏ...
Ngất ngây con gà tây, hồn siêu phách lạc, phiêu diêu bồng bềnh. Chả bit các nghệ sĩ nhăn dăng cỡ nào, chứ cỡ này trên cả tuyệt vời. Vui nức nở!
Chỉ ngồi nghiêm một chỗ, diễn chỉ vị diễn, vị nghệ, quan trọng gì vị chi.
Không lỡ một nhịp, ra chiêu nhấn đúng cao trào, lướt lả lơi, phà thêm mấy cái chậc chậc thay gõ "mõ"...
Lắc, ngoáy, tru, rướn, ngoằng... không phải diễn mà bị cuốn theo giai điệu gõ.
Một ban nhạc, chỉ với một cây ghi ta, một cái phèng, khỏi la hét, rỉ rả thôi.
Nhấn, nhá, nuốt, phả... nhạc tình, nhạc quê mà bê cả mâm lên thiên đường.
Con nhà võ có bộ tay. Tay múa trên mặt phèng, độp, gí, giữ, ấn, huyệt nào ra huyệt nấy.
Phèng rộn rã, phèng khắc khoải, phèng nhặt khoan, hò dô mái chèo.
Mông lung chớp nhòa, nhòe ngón, nhòe cả bàn tay.
Soi tay cụ này ngơ ngác. Chả như tay nghệ nuột nà, mà sần vằn chai cháy. Cụ ấy gí tay cho mà thấy: chai khắp từ cùi đến ngón, cạnh góc nào cũng xù.
Kinh không phải vì chai, mà vì chai khủng. Sờ vào cứng như đá, nổi lềnh bềnh, cục nào ra cục ấy, toàn cỡ bằng ngón tay.
- Vào nghề mới hơn chục năm, ban đầu nhờ ông cậu chỉ, rồi tập riết, tập cực... Cụ ấy kể, cởi mở, thân thiện.
Bí- tên cụ uýnh ghi ta cặp kè- bảo: Nó cực lắm, xưa đi bán vé số khắp bến xe, xóm chợ, rồi anh em thấy có khiếu kêu về đập phèng...
Chậc chậc, tắc tắc, tắc chậc... ba chìm bảy nổi, rồi nổi nghệ danh Gấu Lé.
Hiền như nước, lé như nghệ, nhìn đời mơ mộng.
Lên youtube gõ Gấu Lé, ra cả rổ. Chả hạn cái này:
Lên youtube gõ Gấu Lé, ra cả rổ. Chả hạn cái này:
Hóa ra sờ người nổi tiếng mà không biết, cứ tưởng sờ chai.
"Ông Trời có mắt, ban tài bù cho người thiệt thòi" một ca sĩ phòng nhậu lý giải tài gõ phèng chộp hồn.
Gấu, gấu nữa đi! Bis Gấu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét